CƠN ÁC MỘNG CỦA CON
Mẹ, đêm qua con đang ngủ thì bị giật
mình thức giấc, khoảng chừng nửa đêm, rồi từ đó không ngủ lại được nữa cho đến khi
trời gần sáng mới thiếp đi. Và trong lúc thiếp đi đó, con lại mơ thấy mẹ. Việc
thấy mẹ trong mơ, lâu lâu xảy đến một lần, nhưng lạ là hầu như lần nào con mơ
thấy mẹ đều là những cơn ác mộng. Gọi là cơn ác mộng vì nó để lại cảm giác sợ
hãi và muộn phiền.
Trong mơ, có lần con thấy mình còn
bé lắm, chẳng làm gì nên tội cả, thế mà với sắc mặt giận dữ, mẹ đuổi con đi. Con
không thể toan tính được gì hơn, không biết sẽ đi đâu. Buồn lắm! Rồi ngồi xuống
khóc. Lần khác thì thấy mẹ chết, nằm trong quan tài, mắt nhắm nghiền, khuôn mặt
lạnh tanh. Con ôm cái nắp quan tài đi từ dưới bếp lên đậy vào cho mẹ, nước mắt
giàn dụa với nỗi xót xa không gì bằng. Con ước gì đây chỉ là giấc mơ. May thay đó
là giấc mơ thật.
Lần khác nữa con mơ thấy mẹ bỏ nhà
đi đâu biệt tăm, vắng cả mấy tháng mấy năm cơ đấy. Con muốn đi tìm nhưng không
biết tìm đâu, không biết đâu mà tìm. Con cứ ngong ngóng mãi mà mẹ cứ vời vợi nơi
nào. Nhớ quá mà thổn thức. Buồn khôn xiết.
Rồi đêm qua, con lại mơ thấy mẹ giận
con, không nói chuyện với con. Con thấy mình tệ quá! Một đứa trẻ con tủi thân
và nghĩ quẩn. Nghĩ mình bị bỏ rơi, nghĩ mình không phải do mẹ sinh ra mà là thứ
lượm ở đâu mang về nuôi. Con khóc ngon lành. Nhưng vì đã mơ nhiều lần tương tự
như vậy, nên tự con tự nhắc mình ngay trong giấc mơ rằng: đó chỉ là mơ thôi! Chỉ
là mơ thôi! Thế mà con không cách nào thoát ra khỏi giấc mơ đó được cho đến lúc
giật mình thức dậy, con còn nghe thấy miệng mình đang ú ớ không thành tiếng.
Mẹ thương con quá đỗi thì làm sao mẹ
giận hay mẹ bỏ con đi đâu cho được. Ngày mẹ mang thai con là những ngày cùng cực
vô vàn: từ tinh thần lẫn vật chất. Tinh thần vì tiếng người đời chì chiết; gia
cảnh thì nghèo đến quần không có để mặc, dép không có để đi. Thế mà mẹ vẫn bằng
lòng sinh con ra; bàn tay thô ráp ẵm bế con; ôm con chặt trong cái hôi khắm của
mồ hôi vất vả. Càng đau khổ vì cuộc đời bao nhiêu, mẹ càng thương lũ con của mẹ
bây nhiêu. Bởi lẽ ngoài chúng ra, mẹ chẳng còn ai để chia sẻ, dựa dẫm, dù chúng
nó còn rất nhỏ.
Lúc trước thì không, mãi sau này con
mới biết những giấc mơ đó chính là vết thương của tuổi thơ, nó như cái bóng của
kiếp người, khó mà xoá bỏ được. Con mơ thấy những ác mộng trong dòng sống của
mình, chẳng qua là do con sợ mất mẹ. Nỗi sợ mất mát đó ăn sâu vào tiềm thức để
rồi có cơ hội, nó len lỏi vào cả giấc ngủ, làm ra cơn ác mộng.
Nỗi sợ mất mẹ, sợ xa mẹ có lẽ bắt đầu
từ những ngày trước. Con còn bé lắm. Ngày mà cả mẹ và anh chị, để con ở nhà một
mình gần một tuần lễ, vào Bào chim cắt tranh về thay mái lợp. Nồi cơm anh H. nấu
để lại cho con, trước khi đi, con chẳng ăn, mấy ngày sau nó mốc đỏ lên, đến chó
chẳng thèm. Ngày đầu thì không sao nhưng độ hai ba ngày sau thì nhớ gia diết.
Nhớ ghê lắm! Nhưng biết làm sao. Sớm chiều đành thui thủi với bờ dâm bụt, góc bếp
và mấy cây củi quanh vườn; tối thì ngủ co ro một mình trên chiếc gường liếp tre
đã gãy nát.
Hay là ngày mẹ về Sài Gòn đưa ông
ngoại đi xa, không cho con theo. Con thấy mình tệ hại vô cùng, nhưng không dám
nói gì, anh chị dữ lắm, đánh chết! Tối đành len lén lấy cái áo mẹ hay mặc, ôm
nó ngủ cho đỡ vậy.
Rồi chỗ nhà ông Phong bây giờ, ngày
trước có cây gạo, hàng goòng và con dốc hơi cao, sáng ra, mẹ cùng anh chị vác xạc-lai,
đeo theo cái bình nhựa màu vàng xỉn màu, đựng nước uống, theo hướng đó đi vào làm
mướn trong rẫy nhà người ta. Con đứng ở hè nhà mình, nhìn vọng theo mẹ và anh
chị qua con dốc ấy, vẫn biết là đến chiều mọi người sẽ về, nhưng khi bóng mẹ
khuất sau hàng goòng rồi thì nước mắt con chảy xuống, khóc không có lý do.
Bằng tuổi, người ta biết đọc biết viết
hết rồi, mình vẫn chưa có giấy khai sinh thì học hành gì!? Mà cũng chẳng thích
trường. Nhưng rồi cái ngày ấy cũng phải đến, dù muộn màng, dù đã tồng ngồng. Thường
thì buổi sáng trông nhà, nấu cơm, đến khi trưa đứng bóng, lúc cái radio nhà ông
Bảy, ở trước nhà mình, phát những bài hát tân cổ mà lúc đó không biết gọi tên
là gì, nghe não lòng đến chết được, thì con đi học. Có hôm, đường đến trường rộng,
dễ đi, con không đi, nhưng cố ý băng qua đường rẫy, men theo đường mòn, để đi
ngang qua chỗ mẹ làm, chỗ mẹ đang cắt lúa cho người ta ở dưới bào. Đơn giải là
chỉ muốn thấy bóng mẹ.
Âu cũng là tại mẹ! Thương con quá mà
lúc nào có mẹ là có con, chỗ nào có con là có mẹ; đi đâu cũng cho theo; làm gì
cũng cho ở cạnh, thế là con “quấn” mẹ không rời ra được. Đến khi lớn hơn một
chút, mẹ không thể mang con đi theo nữa, anh chị cũng không thể chơi với con như
bao nhiêu đứa trẻ con khác có anh chị của nó. Một phần vì anh chị lớn hơn con nhiều
tuổi, nên không thể chơi mấy trò con nít như con nhưng chủ yếu là phải lao vào
cuộc sống theo lối mòn cơm áo gạo tiền, cùng với mẹ. Không ai dạy cho con làm
quen được cái “độc lập” vốn như chính nó cần phải có. Và khi con phải xa mọi
người thì bị hụt hẫng, tự thấy mình bị bỏ rơi. Dù rằng con hiểu rất sớm về việc
nhà mình nghèo, mọi người phải lo làm lụng để kiếm sống. Thế mà cũng không
tránh được tủi thân. Con vẫn biết mình phải quán xuyến, chăm lo nhà cửa, dẫu
cho nhà mình chẳng có gì để quán xuyến và trông coi. Trộm cướp có vào, nó cũng
sợ phải bỏ lại thứ gì đó của nó cho nhà mình.
Nhưng mẹ ạ, có thế con mới trưởng
thành để con là con của ngày hôm nay, dù rằng chẳng hoàn hảo. Mà đã là con người
thì đâu có ai hoàn hảo. Mẹ không hoàn hảo và con càng không hoàn hảo. Chỉ là
mình biết cám ơn quá khứ và chấp nhận nó, trân quý những gì mình có ở hiện tại.
Con cám ơn mẹ đã vì con mà có ở cuộc đời này. Nếu được chọn lựa lại, con vẫn chọn
làm con của mẹ.
Hôm nay ngày 8/3, người ta mừng ngày Phụ nữ gì đó. Con nhớ về mẹ và bất giác thương cảm cho những người phụ nữ như mẹ. Xin Đấng Tạo Hoá ban bình an và nâng đỡ nơi những con người đau khổ, thiếu hạnh phúc hôm nay, trong đó có mẹ của con.
8/3/2024
Nhận xét
Đăng nhận xét