MAI ANH ĐI RỒI


Tiếng mưa là một bản tình ca buồn, và nếu là mưa buồn thì càng làm cho bản tình ca đó thêm buồn hơn. Cuộc đời của mỗi con người cũng là một bản tình ca; Có thăng có giáng và có những nốt lặng. Những nốt cao thăng bay bổng như con diều ngược gió lên bầu trời hoặc như cánh chim xuôi chiều, duỗi cánh băng về mình về tổ. Rồi đâu đó trên khuông nhạc, có những nốt trầm giáng đưa cung xuống thật sâu, thật lạ, làm cho giọng đời ứ lại, không thể tiếp tục được tiếng vang. Còn có những dấu lặng dài đằng đẵng, tưởng chừng như vô tận.

Ai trong đời chưa một lần yêu? Ai yêu rồi chưa một lần giang dở? giang dở rồi mới biết cái giang dở là mặn mà thế nào. Trịnh Công Sơn viết:  "Ôi những ngày yêu dấu bọt bèo". [1] Thế nào là bọt bèo? – là bọt nước bèo trôi. Mà đã là bọt nước thì thoáng có rồi vỡ nát, đã là bèo trôi thì chỉ cần một gợn sóng nhẹ cũng sẽ ra tan tành. Tình yêu bọt bèo là cái tình yêu tạm bợ, vịn hờ cho nên những ngày yêu dấu ấy cũng thành phũ phàng, tan theo.

Mấy ngày nay trời mưa như bão. Mưa hết ngày sang đêm. Không gian trong mưa trĩu nặng và những gian phòng ngập tràn hơi nước, ẩm ướt. Nhưng dù là mưa, chiều nào cũng vậy, người ta vẫn tụ tập ở đây đông lắm! Song cũng vơi dần và về khuya thì vắng hẳn. Chỉ còn lại tiếng mưa đêm. Thi thoảng, gió dặm lên những cánh cửa khép chặt vào khung thô vài vạt nước hững hờ, chảy xuống thành từng dòng như nước mắt. Có tiếng thở dài nhè nhẹ vang lên u uẩn, rồi nhiều tiếng thở dài trong đêm đã kết lại thành chùm, như chùm chìa khóa và chúng xô đẩy vào nhau, phát ra chuỗi âm thanh leng keng cô đơn. Tuy nhiều "chìa khóa" nhưng không có chìa nào có thể mở được ổ khóa đêm đen cho nó sáng lên, cũng không có chìa nào có thể khóa chặt lại được cánh cửa lòng đang bị mở tung, bị gió thốc vào lạnh buốt – tiếng thở dài.

Phía bên kia, cách mấy bước chân, là một cái giường đơn trống lốc. Mấy bữa trước đây, chiếu còn trải thẳng, cái gối bông, cái mền nỉ, cái mùng xanh còn xếp ngay ngắn, gọn gàng. Người còn nằm đó, tròn trịa, nhoẻn miệng cười, hát vu vơ mấy câu, liếc nhìn mấy cái tinh nghịch,… rồi người ra đi. Cái giường trơ trọi, cái chiếu cuốn tròn tận đến đầu giường, phô ra cái dạt giường bằng gỗ, xù xì, thô kệch.

Ngày đó, người từ xuôi lên đây, mang theo cái vui nhộn của thành thị vào thôn dã vốn đang tĩnh lặng, hoang sơ. Hệt như gió sớm làm xôn xao tàng cây. Không gian xưa, có căn nhà cũ nằm im lìm dưới chân đồi, lẩn trong khu vườn rộng như là lâu đài ở trong rừng, hệt như chuyện cổ tích. Cây măng cụt sát bên nhà, còn xanh tươi nhưng rêu phong đã bám vào toàn thân, từ gốc đến ngọn làm cho cổ kính. Từ độ người sang, nắng đã xôn xao trên mái tóc. Trái măng cụt cuối mùa thơm ngọt tuyệt vời. Vết rêu phong bị giẫm đạp vì trèo hái. Tĩnh lặng bị phá vỡ vì tiếng cười nói. Vui như chim hót trên cành cao. Người như cơn mưa vừa tới mang một sức sống đầy tràn, bừng lên cho đất hạn.

Con người ấy không già cũng không trẻ, tính tình không hiền lành cũng không phải ương bướng. Vừa đang ghét nhưng cũng lại đáng yêu. Người ở đây, hành lang đầy những dấu chân qua lại. Trên nền nhà, cũng đầy những dấu lăn tròn của đùa giỡn, nô cười. Mưa đêm, cùng nhau ngắm mưa, cõng nhau về dưới mưa.

Những ngày người chưa đến, bụi chuối phía đầu nhà lơ đễnh, tường gạch thảnh thơi. Con đường đi về vẫn là con đường của đi về, chẳng gì khác. Căn phòng có trống thì cũng là trống của cái thường tình.

Đó, người đến ; từng bước chân đi, gieo vui cả một khoảng sân rộng. Con đường không còn là con đường đi về thường ngày nhưng nó là một ngõ tối nên thơ. Bụi chuối đầu nhà trổ hoa kết trái, những trái chín đầu mùa cho chim trời biết ngọt thơm. Nhìn tường gạch, người làm thơ rồi phá lên cười khanh khách. Tường gạch chợt ngô nghê. Người ở đó, bỗng muốn kéo ghế sít lại ngồi gần, người đẩy ta xa ra. Tức quá ! Nhưng người vờ thế thôi, rồi lại ôm choàng lấy, kéo vào sát rạt, nhất định không chịu buông ra. Chiếc nhẫn người đeo tay, lòng trăn trở muốn giữ lấy, không phải tham lam nhưng yêu dấu.

Rồi nhiều lần bị người chọc ghẹo: ghép đôi với người khác như kiểu ghép " khóm" với "thơm" thành một cặp thì giận quá, không thèm ngó mặt. Lại có những lúc trộm nhìn người ngủ êm đềm trên chiếc chiếu bé con, lòng thấy bồng lên một cảm giác muốn gắn bó, muốn ở cạnh người mãi, từ lúc nào. Vắng bóng thì đi tìm, nhớ lại gọi tên, …

Bỗng một hôm người thở dài và hỏi rằng: "có lời thật lòng nào muốn nói không ?" – sĩ diện! Có, nhưng vờ như chẳng hiểu người nói gì và trả lời là "không biết!" Đôi mắt người bỗng nhìn xa xăm, ưu tư.

Rồi người về miền xuôi.

Người đến như cơn gió,  người đi mau vội. Chỉ kịp ngồi bên cạnh người trong bữa ăn tiễn chân và muốn nói gì đó, nhưng không được. Cái ôm cuối cùng cũng không dám mạnh dạn siết chặt tay, không dám ôm lâu. Và vì thế mà người đã đi mất.

Hôm ấy, rộn rã kẻ đưa người tiễn. Trời mới hừng đông nhưng đã xao xác đâu đây. Ngồi bên cạnh người, lần cuối nơi bàn ăn, lòng buồn vô tận, mắt cay xè.

Người đã đi thật. Căn phòng trống vắng, thô thiển, chẳng còn ai ngồi đó đợi chờ. Chẳng còn ai đi trước để ta ở phía sau : kéo áo, chọc ghẹo. Bàn ăn đơn lẻ : cơm bỗng thô, canh bỗng nhạt. Tiếng chim hằng ngày vẫn líu lo, hôm nay trở nên khản đục, lười nhác. Tiếng mưa đêm gọi người về trong nỗi nhớ mênh mang, quện lấy tiếng thở dài thành một khối tương tư biết dãy giụa, biết ganh đua với con thạch sùng tặc lưỡi trên tường sơn.

Hôm nay, gió lùa qua lạnh buốt cả gian phòng. Bụi chuối ngoài kia tả tơi lá rũ. Tường gạch bỗng rêu phong lên những hờ hững, lặng buồn. Khoảng sân rộng thiếu bước chân đi. Cách cổng thô không buồn đóng – mở. Những sự đời muộn phiền, những ấm ức khóc thành tiếng, chẳng còn ai ở bên cạnh dỗ dành và cũng chẳng còn ai hát câu: "mai anh đi rồi, còn ai vuốt tóc mỗi khi em hờn dỗi, mai anh đi rồi còn ai dìu bước mỗi khi em tan trường, mai anh đi rồi,…". [2]

[1] Trịnh Công Sơn, Nhạc phẩm : Yêu Dấu Tan Theo
[2] Bằng Giang, Nhạc phẩm: Mai Anh Đi Rồi

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

CƯỚI VỢ

LÒNG THAM CỦA GIUĐA

CƠN ÁC MỘNG CỦA CON